(Bài đã đăng báo ĐL, ở đây)
Theo Tổ chức Giáo dục, Khoa học và Văn hóa Liên hiệp quốc (UNESCO), khả năng biết đọc, biết viết là “khả năng nhận biết, hiểu, sáng tạo, truyền đạt, tính toán và dùng chữ được in và viết ra, liên kết cùng với văn cảnh khác nhau”. Và mù chữ được hiểu là tình trạng người không biết đọc, không biết viết .
UNESCO đã quyết định chọn ngày 8-9 hằng năm để kỷ niệm Ngày Quốc tế xóa nạn mù chữ. Ngày này được kỷ niệm lần đầu tiên vào năm 1966 với mục đích nhấn mạnh tới tầm quan trọng của việc phổ cập giáo dục cho các công dân, các cộng đồng và toàn xã hội. Đến bây giờ, khi mà thập kỷ đầu tiên của thế kỷ 21 sắp trôi qua, việc xóa mù chữ vẫn là vấn đề mang tính cấp bách được cả thế giới quan tâm.
Ở nước ta, ngay sau ngày tuyên bố độc lập năm 1945, Chủ tịch Hồ Chí Minh đã phát động chiến dịch xóa mù chữ, coi mù chữ như một quốc nạn. Tháng 9-1945, Nha Bình dân học vụ được thành lập, từ đó phong trào “Diệt giặc dốt” được dấy lên trong toàn xã hội. Như vậy, mù chữ ở nước ta đã từng được xem là một trong 3 loại giặc nguy hiểm (hai loại giặc kia là giặc đói và giặc ngoại xâm). Nay, chúng ta không còn bị ngoại xâm, chúng ta cũng không đói nhưng vẫn tồn tại “giặc dốt” bởi số lượng người mù chữ của cả nước là gần 1,7 triệu (theo VNExpress ngày 28-10-2008).
Một lớp bình dân học vụ xóa mù chữ sau khi giành được chính quyền về tay nhân dân năm 1945. (Ảnh: T.L)